Hàng năm, các bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo ở nước ta thường bị phát hiện khi quá muộn. Chính vì vậy, cơn đau ập đến bất chợt khiến người bệnh suy giảm sức khỏe một cách nhanh chóng và khiến tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái lo sợ.
Mà khi con người không có ý chí muốn tiếp tục sống, họ sẽ đi sang bên kia dốc của cuộc đời rất nhanh. Vì vậy, ông cha ta thường nói: “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ". Tinh thần có vai trò quan trọng trong việc quyết định sinh tử của một người.
Gần đây, hình ảnh một nhóm những cô gái “đầu không tóc" cùng nhau trò chuyện, vui tươi bên nồi lẩu đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người khác về sự lạc quan. Bài viết được đăng lên với tiêu đề: “I_Ing thư thì sao? Đầu không tóc thì sao? Chẳng qua đó chỉ là một thử thách mà mình phải vượt qua thôi, các mẹ nhỉ?". Thông điệp này khiến chúng ta nhận ra rằng khi còn cười được thì cứ cười, để bầu trời tối đen bị “xuyên thủng" bởi những tia nắng vàng.!
Hình ảnh những cô gái lạc quan vui vẻ ăn uống cùng nhau nhanh chóng lan truyền
Dù tóc rụng hết do xạ trị, những cô gái này vẫn lạc quan và yêu đời.
Theo thống kê của các chuyên gia, nữ giới khi mắc bệnh hiểm nghèo phải chịu nhiều áp lực hơn nam giới. Chẳng hạn, họ cảm thấy suy sụp khi nhìn từng sợi tóc của mình rụng đi vì xạ trị, làn da hồng hào thì ngày càng trở nên xanh xao, nhan sắc tiều tụy. Mặt khác, áp lực tiền bạc dùng để điều trị khiến nhiều phụ nữ từng nghĩ đến việc nhanh chóng ra đi để không thành gánh nặng cho gia đình.
Thế nhưng, nếu ai nhìn và nghe những người phụ nữ trong tấm hình lan truyền trên mạng xã hội này sẽ cảm thấy cuộc sống không tuyệt vọng như vậy. Bệnh tật không có nghĩa là dấu chấm hết, bị mắc bệnh hiểm nghèo không có nghĩa là bạn sẽ không qua khỏi. Chỉ cần tin tưởng vào bản thân, suy nghĩ lạc quan thì đó chính là “liều thuốc" quý giá nhất giúp bạn chiến đấu với bệnh tật.
“Đời bạc lắm!…Kệ, cười trước đã !”
Nhìn những nụ cười của những cô gái này, họ vẫn tươi tắn, vẫn khát khao được hưởng thụ từng giây từng phút của cuộc đời. Hãy nhìn họ, bạn sẽ nhận ra khó khăn cuộc sống thật chẳng đáng là gì!